[Dịch] Tinh Môn

/

Chương 5: Sương mù dần tan (1)

Chương 5: Sương mù dần tan (1)

[Dịch] Tinh Môn

Lão Ưng Cật Tiểu Kê

7.953 chữ

08-06-2023

Lý Hạo sực nhớ ra!

Nói đến kiếm, Lý gia quả đúng là có một thanh... hay là một miếng?

Sở dĩ không quá chắc chắn, đó là vì kiếm mà Lý Hạo nhớ... nó không hẳn là kiếm.

Có thể hết lần này tới lần khác Lý Hạo lại biết, đây chính là kiếm.

Rất mâu thuẫn.

Nhưng lại là sự thực.

Khi còn bé, cha của Lý Hạo đeo một sợi dây chuyền ngọc bội hình kiếm vào cổ của Lý Hạo, con nghiêm túc nói với hắn: "Cái này gọi là Tinh Không Kiếm, là vật duy nhất do tổ tiên Lý gia truyền lại, sau này con giao lại cho của con, không được nói là ngọc, đây chính là kiếm."

Lúc nói chuyện, cha rất nghiêm túc.

Đương nhiên, sau một lúc nghiêm túc lại phát hiện Lý Hạo ngu ngơ không hiểu gì, cha cũng rất bất lực, còn nói: “Ông nội của con bảo cha vậy, là dặn dò của lão tổ tông truyền từ đời này qua đời khác, nếu tổ tiên bảo là kiếm, thì con cứ gọi nó là kiếm."

Cho nên Lý Hạo mới nghĩ Lý gia thật sự có kiếm, tên là Tinh Không Kiếm.

Thực ra giờ trên cổ của Lý Hạo đang đeo một miếng ngọc bội hình kiếm.

Giây phút này Lý Hạo có chút rối trí.

Nếu trong thổ khúc đó nói đến kiếm của Lý gia là ám chỉ miếng ngọc bội này, vậy Lý gia thật sự có kiếm.

Trương gia có đao sao?

Nhà khác thì Lý Hạo không rõ lắm, nhưng còn về Trương Viễn thì cha mẹ đều mất sớm, Lý Hạo quen thân cậu ấy nhiều năm, biết rất rõ Trương Viễn.

"Đao của Trương gia..."

Lý Hạo cố nghĩ thật kỹ, Trương gia có đao hay không?

Hắn rất nhanh nhớ ra, rất có thể Trương gia quả thật có đao.

Không giống với ngọc bội của nhà mình, dù gì ngọc bội vẫn là thứ đáng tiền, còn là cổ ngọc, chắc chắn rất đắt tiền, Lý gia vẫn còn chút coi trọng.

Nhưng còn đao của Trương gia, Lý Hạo nhớ lại khi còn bé, mình tới nhà của Trương Viễn chơi, Trương Viễn đã từng lấy trộm một vật ra để chơi chung với Lý Hạo, nhưng nhanh chóng bị cha của Trương Viễn phát hiện, rồi đánh cho Trương Viễn no đòn.

Vật kia... hình như là một tảng đá hình đao.

Những ký ức này với Lý Hạo có chút xa vời, nhưng vẫn nhớ mang máng lúc đó cha của Trương Viễn từng mắng thế này 'đây là đồ do tổ tiên truyền lại, dù chỉ là hòn đá không đáng tiền, cũng là đồ gia bảo, không được phép vất lung tung'.

Đương nhiên, theo như Lý Hạo thấy, cha của Trương Viễn chỉ tùy ý đặt hòn đá kia qua một bên, Lý Hạo nghi ngờ lúc đó cha của Trương Viễn chỉ muốn kiếm cớ để đánh con trai mà thôi.

"Chẳng lẽ đó chính là đao của Trương gia trong thổ khúc?"

Nếu quả thật là vậy, thế thì rõ ràng rồi.

Sau này, Lý Hạo cũng không nhìn thấy hòn đá kia nữa, hơn nữa khi trưởng thành, Lý Hạo với Trương Viễn cũng sẽ không rảnh rỗi lại chơi đùa với hòn đá, mà nếu có muốn thì đá đầy đường thiếu gì.

Giờ Lý Hạo có thể cơ bản xác định, rất có thể nội dung trong bài thổ khúc này đều là sự thật.

Theo bản năng sờ sờ ngực, ngọc bội mát lạnh, không có gì thay đổi.

Cảm giác mát lạnh giúp Lý Hạo nhanh chóng bừng tỉnh, hắn nhìn về phía Trần Na, có chút trông ngóng và kích động hỏi: “Chị Na, em có thể gặp bà nội của chị được không?"

Hắn muốn biết, khúc hát này lưu truyền từ đâu, người nào lưu truyền, truyền bá bao nhiêu năm rồi khúc hát này đã hoàn chỉnh chưa?

Vì sao vụ án tự thiêu này lại liên quan đến một bài thổ khúc?

Hồng Ảnh là thứ gì, vì sao phải giết người của 8 gia tộc trong thổ khúc này?

Hơn nữa, chỉ giết người trong 8 gia tộc, hay chỉ là người có dính dáng với 8 gia tộc đều giết sạch, nếu là như vậy...

"Hả?"

Không đợi Trần Na trả lời, Lý Hạo đột nhiên ngẩn ra.

Hắn nhanh chóng mở hồ sơ, tuy hắn đã xem những hồ sơ này vô số lần, nhưng giờ vẫn vội vã tra tìm, lẩm bẩm: “Cha mẹ của Hồng Kiều đã qua đời, lúc cô ấy chết tuổi không lớn lắm, cho nên sau khi Hồng Kiều chết, bên Hồng gia đã không còn ai."

"Còn về Chu Khánh, vợ của anh ta vẫn còn sống, nhưng Chu Khánh không con có cái, hai vợ chồng kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con."

"Trương Viễn lại càng không cần nói..."

Trương gia chỉ có duy nhất Trương Viễn là độc đinh, cha mẹ của Trương Viễn mới mất, cho nên Trương Viễn cũng là đời sau duy nhất của Trương gia.

"Lúc Vương Hạo Minh chết vẫn chưa kết hôn, nhưng Vương Hạo Minh không phải con trai độc nhất, anh ta còn có một em trai..."

"Lưu Vân Sinh là một lão già, độc thân cả đời."

"Triệu Thế Hào có con gái, sau khi Triệu Thế Hào chết, bèn cùng vợ ông ta rời khỏi Ngân Thành, không biết đi đâu."

Lý Hạo nhanh chóng tra xét, những người này có người kết hôn, có người đã có con, cũng không phải đều là độc thân, cho nên lúc trước Lý Hạo vẫn chưa phát hiện ra gì.

Nhưng đúng lúc này, Lý Hạo bỗng nhiên nghĩ đến mình.

"Cha mẹ của mình 3 năm trước qua đời do tai nạn... tai nạn, xe cộ mất khống chế dẫn đến lật xe, nhưng... giờ có chắc là tai nạn không?"

Cha mẹ của Lý Hạo qua đời 3 năm trước.

Là do tai nạn ngoài ý muốn!

Không liên quan gì đến tự thiêu, cho nên Lý Hạo chưa từng liên hệ chuyện của cha mẹ với vụ này, bởi vì đây là án tự thiêu.

Giây phút này, Lý Hạo rối như tơ vò.

4 gia tộc Trương, Hồng, Chu, Lưu coi như hoàn toàn tuyệt hậu, không còn con cháu.

Vương Hạo Minh có em trai, Triệu Thế Hào có con gái, mà mình nếu là Lý trong kiếm của Lý gia, Lý gia... hình như cũng chỉ còn lại mình.

"Đây không phải là giết một người, mà là... diệt tộc!"

Hắn càng thêm hoảng sợ, cũng vô cùng giận dữ!

Chẳng lẽ cha mẹ của mình không mất do tai nạn?

Đương nhiên, mọi chuyện vẫn chưa thể chắc chắn, dù sao hiện tại 2 gia tộc Vương, Triệu vẫn còn có người.

...

"Lý Hạo!"

Tiếng hét của Trần Na khiến Lý Hạo bừng tỉnh.

"Cậu không sao chứ?"

Trần Na hỏi Lý Hạo, mình trả lời mà gã cũng không để ý, cứ như mất hồn mất vía.

"Không sao!"

Lý Hạo vội lắc đầu, Trần Na nhìn hắn rồi bỗng nói: “Cậu... cậu cảm thấy mấy người này có liên quan đến mấy gia tộc trong thổ khúc? Chỉ cần khúc hát nông thôn, có vài thứ là dựa vào thần thoại, bình thường hát cho vui thôi. Tôi cảm thấy đây chỉ chuyện trùng hợp, không phải còn thiếu 2 cái sao?"

Nói xong, cô đang định bật cười, nhưng không cười nổi, bỗng nhiên đăm chiêu suy tư, rồi nhìn về phía Lý Hạo.

Thiếu 2 gia tộc, một họ Trịnh, một họ Lý!

Lý Hạo?

Chuyện này có liên quan đến Lý Hạo sao?

Cô dầu gì cũng là tuần kiểm, tư duy logic đương nhiên có, trong nháy mắt bèn liên tưởng đến trên người Lý Hạo, Lý Hạo luôn truy tra những người này, lẽ nào có liên quan đến hắn?

"Lý Hạo, cậu họ Lý đúng không?"

"..."

Lý Hạo cười khổ, hắn có thể nói không sao?

Trần Na bỗng nhíu mày: “Cậu nói thật đi, cái chết của 6 người này, có phải có vấn đề hay không?"

Cô không xem kỹ tài liệu, hình như đều là tai nạn ngẫu nhiên, hơn nữa xảy ra trong nhiều năm, vậy mà cũng có liên quan được sao?

"Chị Na, trước khoan nói chuyện này, em có thể gặp bà nội của chị được không?"

Lý Hạo không muốn nói nhiều về phương diện.

Trần Na thấy thế, cũng không hỏi nhiều, trả lời: “Tôi đã trả lời rồi mà, do cậu không nghe thấy đó thôi, bà nội của chị đã qua đời từ mấy năm trước..."

"Xin lỗi!"

"Không sao, lúc bà mất cũng đã hơn chín mươi, xem như là hỉ tang."

Trần Na vẫn tỉnh queo, nói: “Nhưng có rất nhiều người ở quê chị biết bài hát này, giờ không biết mấy ông bà ấy còn sống hay không, dù sao đã lâu chị chưa về quê."

Trần Na thấy Lý Hạo quan tâm chuyện này, nên nói: “Hay là như vậy, nếu cậu thì, chúng ta tranh thủ thời gian đi về quê tôi, nếu gặp được người già biết hát từ khúc này, chắc có thể hỏi ra được gì đó."

Lý Hạo nghĩ một chút, rồi gật đầu.

"Ngày mốt chúng ta xin nghỉ, chị Na thấy sao ạ?"

"Có thể!"

Hai người nói xong, Lý Hạo cũng không lăn tăn thêm đề tài này nữa, vội nói: “Chị Na, chị có mối quan hệ rộng hơn em ở Tuần Kiểm Ty, chị có thể giúp em một việc không?"

"Nói ra thử coi."

Lý Hạo đã cho Trần Na nhìn hồ sơ, cũng không cần giấu diếm nữa, nhỏ giọng nhờ vả: “Chị có thể giúp em tìm hiểu xem giờ mấy người này đang ở đâu không? Người thứ nhất là em trai của Vương Hạo Minh, gã không sống ở Ngân Thành, gã chỉ có Vương Hạo Minh là người thân duy nhất ở Ngân Thành, sau khi Vương Hạo Minh chết, đã rất lâu gã chưa hề trở về."

"Người thứ hai là con gái của Triệu Thế Hào! Sau khi Triệu Thế Hào chết, con gái và vợ ông ta đã dọn khỏi Ngân Thành, cũng mất hết tin tức."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!